Hà Nội bữa nay nắng ấm quá. Những giọt nắng ngọt ngào sau cơn mưa đậu trên phin cà phê mới pha đang chầm chậm nhỏ từng giọt, từng giọt.
Sáng nay, tôi chiều chuộng bản thân bằng cách pha một ly cà phê đúng ngĩa, chẳng lười biếng xé gói cà phê pha sẵn đổ vào cốc như mọi hôm. Mùa đông, nên cà phê nóng. Không đâu mà tôi lại nhớ đến ly cà phê sữa đá trong trẻo mát lạnh của Sài Gòn. Hay bất cứ lúc nào nhớ đến cà phê, tôi cũng nhớ cà phê Sài Gòn, không rõ nữa…
Đi Sài Gòn dăm ba bận, hỏi tôi nhớ gì nhất, lần nào cũng chỉ là cà phê. Chẳng dám nhận mình là người sành sỏi, tôi uống cà phê bằng cảm xúc nhiều hơn là hương vị. Mỗi khi đặt chân tới một vùng đất nào đó, tôi có thói quen nếm thử cà phê của họ, cảm nhận đặc trưng của nền văn hóa ấy qua vị đắng ngọt của những giọt hổ phách nguyên lành trong trẻo, ngắm những người ở xung quanh mình, nghe cách họ gọi, cách họ uống để chiêm nghiệm và mỉm cười... Ai đó đã nói với tôi về cà phê Sài Gòn từ khi mảnh đất này với tôi vẫn còn xa lạ, rằng Sài Gòn cà phê sữa đá, Hà Nội trà đá vỉa hè. Ấn tượng ấy rõ nét đến nỗi lần đầu tiên bước chân vào nơi đây, việc đầu tiên tôi làm là…đi uống cà phê, dẫu phải dầm ướt sũng trong cơn mưa hạ cuối mùa.
Lần đầu tiên gọi cà phê ở Sài Gòn, tôi buột miệng gọi “nâu đá” như thói quen ở Hà Nội. Thấy cậu bé phục vụ thoáng bối rối, mới nhớ ra ở Sài Thành không có nâu đá mà chỉ có cà phê sữa đá. Sau này, đi cà phê Sài gòn với bạn, dù luôn được bạn ân cần hỏi: “Em uống gì?”, nhưng vẫn cứ thích tự mình gọi bởi cái cách người Sài Gòn kêu " Cà phê sữa đá" thật quá ư dễ thương. Về Hà Nội lại phải gọi “nâu”, “đen” để tránh làm bạn nhân viên miền Bắc “bối rối” lần nữa mà đôi khi thèm một giọng Sài Gòn thiệt ngọt: “Dạ một cà phê sữa đá có liền”. Dulichgo
Cà phê Sài Gòn uống nhạt nhưng thơm tinh khiết và êm ái, màu nâu ánh khi pha thêm sữa thì chuyển thành hổ phách trong trẻo, trông “đáng yêu” hơn ly cà phê có màu đen kịt mà không hiểu sao có người vẫn chuộng. Có lẽ bởi cái xứ này nóng nên đá viên trong ly bao giờ cũng rất nhiều, báo hại tôi sau này đi uống cà phê Hà Nội cũng đòi thật nhiều đá, để rồi lại rầu lòng vì mấy bạn nhân viên mang ra hổng phải đá viên nhỏ xíu trong trong như ở Sài Gòn. Cà phê đựng trong cái ly thủy tinh cao cao, đá viên nhỏ xíu lúc lắc, bưng lên là ngó được cả trời xanh mây trắng bên trong. Uống được phân nửa, tôi thích cầm ly lắc qua lắc lại cho đá kêu lanh canh. Cái thú ấy, cứ phải vào Sài Gòn uống cà phê mới thích chơi.
Với một kẻ ghiền cà phê, Sài Gòn chiều chuộng tôi quá đỗi khi mà thứ đồ uống ấy phủ khắp mọi nơi, cần là có liền. Quán sang đắt đỏ, cà phê vỉa hè, cà phê đựng trong ly nhựa thong dong dạo công viên… kiểu gì cũng có nét riêng rất đỗi Sài Gòn. Tôi nhớ lần vào Sài Gòn gần nhất, vì bạn kể thường ngồi uống cà phê từ tờ mờ sáng ở hông chợ Bến Thành, vậy là tôi cũng lui cui dậy từ 5 giờ sáng, chạy ra đó cà phê cùng với bạn. Hai ly cà phê sữa đá, một chiếc ấm nhôm đựng nước, chúng tôi ngồi nhìn Sài Gòn tỉnh dậy, hoặc Sài Gòn chưa bao giờ ngủ đang ngắm nhìn tôi.
Hoặc một lần vào Sài Gòn xa xa hơn nữa, đi cà phê ở một quán… hơi sang, gặp một cậu nhân viên dễ thương có giọng nói ngọt ơi là ngọt, chốc chốc lại: “Xin phép để em rót thêm nước cho chị”. Mình ghé tai anh bạn thì thầm: “Phục vụ ở Sài Gòn dễ thương quá”, vậy mà cậu nghe thấy, quay lại nở nụ cười còn ấm hơn cả cái nắng Sài Thành đang rực rỡ ngoài kia. Dulichgo
Vì lỡ thích cà phê Sài Gòn, tôi cứ lơ mơ nghĩ trong lòng rằng sau này sẽ chạy dọc dọc Việt Nam, uống thử cà phê ở mỗi vùng với một người mình thích. Cái tính tôi thế, ăn bằng nỗi nhớ, uống bằng cảm xúc, hương vị nhung nhớ nào cũng muốn kiếm người tâm giao để chia sẻ, kiểu như ly cà phê vỉa hè ở Sài Gòn xa lắc cũng muốn có người vào uống chung vậy đó.
Nói chung là nhớ cà phê Sài Gòn…
Theo May (Saigon Ẩm Thực)
Du lịch, GO!