Bạn có tin vào sự tồn tại của những thị trấn ma hay không? Chắc điều này chỉ có trên phim ảnh. Tôi cũng đã nghĩ vậy, cho tới khi đặt chân tới Măng Đen... dù ý nghĩ này khá cường điệu.
Được nghe nói về nơi này với nhiều thú vị, lãng mạn như là một Đà Lạt thứ hai trên vùng đất cao nguyên dễ thương. Chuyến đi chơi xa rộng dài thời gian cộng với một chút tò mò, tôi ghé thăm nơi này một ngày mưa, thật lạnh và thật vắng. Tôi theo đường xương cá nối Quảng Ngãi - Kon Tum, đúng hơn là đường nối quốc lộ 1 ven biển với đường 14 dọc Tây Nguyên... cũng là con đường 24. Từ hai phía đi tới đều vượt qua một con đèo be bé để tới một thị trấn hẻo lánh có tên Măng Đen.
Đây chính là một thị trấn nhỏ thuộc huyện Kon Plông - tỉnh Kon Tum, nằm ở độ cao 1.000 mét so với mực nước biển.
Đây cũng là nơi có hàng chục biệt thự, tòa nhà được xây dựng hoành tráng, nguy nga… nhưng không một bóng người ở. Nhiều căn biệt thự có vẻ như mới xây nhưng cửa đóng kín, vườn hoang thưa mấy bụi hoa đỗ quyên hay đồng tiền như là trồng cho có với người ta. Dulichgo
Đâu đó vài ngôi nhà xây thô đã lâu, gạch đã ố như là người ta dựng lên để giữ đất. Nghe đâu trên này người ta cấp đất cho xây dựng rất dễ nhưng phải xây ngay biệt thự. Có lẽ do những mong mỏi nơi này mau chóng hình thành một thị trấn mới với ước mơ du lịch và nghỉ dưỡng. Tuy nhiên, chắc sẽ còn lâu lắm.
Sáng, trưa, chiều tối: lúc nào thị trấn im lìm hiếm tiếng người, vắng tiếng xe; bao quanh chỉ có tiếng gió, sương mù, hơi lạnh và mây mù chập chùng. Khi hoàng hôn buông xuống, lang thang trên những con đường vắng vẻ, những lối mòn ngập cỏ càng cảm nhận rõ bầu không khí lạnh lẽo, liêu trai.
Càng buồn thảm hơn nữa, khi nhìn vào tượng Đức Mẹ Măng Đen. Đây có lẽ là tượng Đức Mẹ khắc khổ, buồn thảm nhất mà tôi từng biết.
Người ta kể rằng, trước kia những chiếc xe chở gỗ, chở hàng hóa qua khu vực này thường bị tắt máy nhưng không biết nguyên nhân. Đến khi thành lập huyện, nâng cấp con đường bao quanh thị trấn thì lộ ra pho tượng Đức Mẹ này, bị mất 1 tay. Sau đó, pho tượng được dựng tạm trên ngọn đồi thấp bên đường. Không rõ chuyện linh ứng như thế nào nhưng đến nay thì tại nơi đặt tượng đã có đến hàng trăm chiếc ghế đá và dưới bệ tượng xếp hàng trăm chiếc bảng đá nhỏ khắc chữ tạ ơn.
Có thể Măng Đen giống với Đà Lạt với khí hậu rất dễ thương bởi thị trấn hẻo lánh nằm ở độ cao trên ngàn mét nên thiên nhiên cho được thời tiết mát mẻ quanh năm. Có chăng nơi này sẽ là vùng đất gây trồng nên những loài hoa đẹp, những trang trại trồng thêm nhiều rau xanh hay nông trại nuôi dưỡng các giống cá nước lạnh hiếm và có giá trị như cá hồi cá tằm. Dulichgo
Được ví như “Đà Lạt thứ hai của Tây Nguyên”, khoảng vài năm trở lại đây, Măng Đen được đầu tư để thành một địa chỉ du lịch mới. Tuy nhiên, với cảm nhận của riêng tôi – một người hơi yếu bóng vía - thì nơi này buồn thảm và u ám quá. Nhưng có lẽ những người yêu thích thiên nhiên, sự tĩnh lặng thì đây có lẽ là một điểm đến tuyệt vời.
Mong rằng rồi cũng đến một ngày, Măng Đen sẽ nhộn nhịp đông vui, se lạnh, màu sắc và riêng tư của một thị trấn vùng cao, điểm dừng chân thú vị trên đường đi về giữa núi rừng với biển cả.
Nguồn từ Người Lao Động, blog Anhdo90
Du lịch, GO!