(CPN) - Muốn vừa đi du lịch vừa luyện cho đôi chân rắn chắc hãy đến đảo Thổ Chu bởi ở đây, muốn đi tắm biển phải lội bộ cả đi và về 10 km.
< Mát lạnh con đường rừng xuyên đảo.
Quần đảo Thổ Chu thuộc huyện Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang. Gồm 8 đảo nhỏ trong đó hòn lớn nhất là hòn Thổ Chu với diện tích khoảng 13,95 km. Trên đảo Thổ Chu có 4 bãi biển, trong đó có 2 bãi lớn là bãi Ngự và bãi Dong. Trong đó, cư dân sinh sống chủ yếu tập trung ở bãi Ngự. Riêng những người mua bán các nguyên vật liệu phục vụ cho nghề cá thì mỗi năm chuyển nhà 2 lần theo hướng gió. Vào mùa gió đông bắc từ tháng 9 đến tháng 3, họ sống ở bãi Ngự. Vào mùa gió tây nam từ tháng 4 đến tháng 8, khi tàu thuyền chuyển bến qua bãi Dong thì họ lại dời nhà qua đó.
< Thi thoảng chúng ta sẽ gặp được những gốc cổ thụ to mấy người ôm không xuể hay những chú bò đi lơ thơ...
Chúng tôi đến Thổ Chu vào tháng 11, thời điểm mà bãi Ngự lúc nào cũng tấp nập còn bãi Dong thì tịnh vắng không một bóng người. Vậy là, suốt 5 ngày trên đảo, ngày nào chúng tôi cũng qua bãi Dong tắm biển, tận hưởng cảm giác chỉ mình ta với ta.
< Bãi Ngự, nơi tập trung dân cư đông nhất ở quần đảo Thổ Chu.
Thổ Chu là một đảo nhỏ, dân cư sống chuyên về nghề biển và mua bán nên mọi dịch vụ du lịch hầu như không có. Vì vậy, để đi lại quanh đảo chỉ có cách duy nhất là cuốc bộ.
Từ bãi Ngự sang bãi Dong dài khoảng 5 km. Có 2 đường đi, hoặc men theo con đường chạy quanh đảo với một mặt giáp biển, hoặc con đường xuyên rừng, xẻ dọc đảo.
< Con đường ven biển rợp bóng dừa ở đảo Thổ Chu.
Trong khi đường biển không một bóng cây, nắng đến ngây người thì đường xuyên rừng có những con đốc cao ngất làm chân cẳng rụng rời.
Tuy nhiên, đó là cảm giác lần đầu tiên cuốc bộ quanh đảo. Trong gần 1 tuần ăn dầm nằm dề trên hòn đảo này với mỗi ngày đi lại 10 km, chúng tôi nhận ra tắm biển sướng 1 còn được lê la trên hai con đường sướng 10.
< Và có những đoạn chỉ có trời và biển chói chang dưới nắng.
Con đường chạy xuyên đảo mùa gió đông bắc hầu như không có ai qua lại nên hai bên vệ đường bám đầy rêu xanh và điểm trên đó là đủ thứ cỏ dại có hoa li ti rất xinh. Dù sáng sớm, trưa đứng bóng hay xế chiều con đường cũng mát rượi vì xuyên qua một cánh rừng nguyên sinh với nhiều cây cổ thụ mấy người ôm không xuể. Sớm đi thì nghe chim hót, chiều về thì nghe công trùng rỉ rả, thi thoảng lại gặp một đàn bò bẽn lẽn gặm cỏ bên lối đi.
< Xanh, màu chủ đạo trên con đường ven biển ở đảo Thổ Chu.
Không được màu sắc, phong phú như đường rừng, con đường ven biển thì chỉ có một màu chủ đạo là xanh: Biển xanh, trời xanh, những đám dây leo ven gềnh đá cũng xanh.
Đi gữa cái xanh mênh mông bất tận đó, ta như nghe một âm diệu du dương của sóng vỗ nhẹ vào bờ, của tiếng gió vi vút và cả những tiếng vỗ cánh đột ngột của một chú chim rừng đang đậu trên ngọn cây cao ven sườn núi.
5 ngày trên đảo, ngày nào chúng tôi cũng thức dậy sớm, ra chợ ăn sáng, mua mớ trái cây, dưa leo và vài món ăn vặt rồi cuốc bộ ra bãi Dong.
Ở đây chẳng có gì để giải trí ngoài tắm biển, lặn ngắm san hô nhưng không ai trong chúng tôi thấy chán vì biển quá hoang sơ, quá đẹp mà khó có bãi biển du lịch nào tìm thấy được.
< Bãi Dong hoang sơ.
Gần 1 tuần cách biệt với thế giới phồn hoa, gần 1 tuần lê la trên Thổ Chu không chỉ khiến não bộ, tâm hồn chúng tôi được gột sạch bong mà làm đôi bắp chân trở nên khỏe mạnh, rắn chắc hơn rất nhiều.
Theo Vũ Hoàng (Chuyện Phụ Nữ)
Du lịch, GO!